Tối 30 Tết năm Nhâm Dần (1962), đường phố Hà Nội mịt mù trong làn mưa bụi. Trời rét ngọt, xe ô tô đưa Bác tới đầu phố Lý Thái Tổ thì dừng lại. Bác tới thăm gia đình chị Nguyễn Thị Tín. Bác chọn một gia đình có nhiều khó khăn để đến thăm và chúc Tết.
Chồng chị Tín mất sớm, để lại 3 đứa con nhỏ dại. Chị phải đi làm công nhật, gặp việc gì làm việc đó để lấy tiền nuôi con. Bác bước vào nhà, chị Tín sửng sốt nhìn Bác. Các con chị reo lên: “A ! Bác Hồ, Bác Hồ!” rồi chạy lại quanh Bác… Lúc này chị Tín mới như chợt tỉnh, chị chạy tới ôm chầm lấy Bác và bỗng nhiên khóc nức nở. Bác đứng lặng, hai tay nhẹ vuốt lên mái tóc chị Tín. Chờ cho chị bớt xúc động, Bác an ủi:
– Năm mới sắp đến, Bác đến thăm thím, sao thím lại khóc?
Cố nén xúc động,nhưng chị Tín vẫn không ngừng thổn thức, chị nói:
– Có bao giờ… có bao giờ Chủ tịch nước lại tới thăm nhà chúng con…, mà bây giờ mẹ con chúng con lại được thấy Bác ở nhà. Con cảm động quá! Mừng quá thành ra con khóc ạ.
Bác nhìn chị Tín, nhìn các cháu một cách trìu mến và Bác ôn tồn nói:
– Bác không tới thăm những người như mẹ con thím, thì còn thăm ai?
Bác đến bên các cháu, âu yếm xoa đầu và trao quà Tết cho các cháu. Bác quay lại hỏi chị Tín:
– Thím hiện nay làm gì?
– Dạ, cháu làm phu khuân vác ở Văn Điển ạ.
– Như vậy là làm công nhân chứ, sao lại gọi là phu?
– Vâng ạ, cháu trót quen miệng như trước kia.
– Thím vẫn chưa có công việc ổn định à?
– Dạ, cháu đã ngoài 30 tuổi, lại kém văn hóa nên tìm việc làm ổn định cũng khó ạ.
Bác quay lại nhìn ông Phó Bí thư Thành ủy và ông Chủ tịch Ủy ban hành chính Thành phố Hà Nội, rồi Bác lại hỏi tiếp chị Tín:
– Mẹ con thím có bị đói không?
– Dạ, bữa cơm, bữa cháo cũng tạm đủ ạ!
Nói tới đây chị lại rơm rớm nước mắt. Bác chỉ vào cháu lớn nhất và hỏi chị Tín:
– Cháu có đi học không?
– Dạ, con cháu đang học lớp 4 ạ. Cháu nó vất vả lắm, sáng đi học, chiều về trông các em và đi bán kem hoặc bán lạc rang để đỡ đần cháu…. Còn cháu thứ hai thì học lớp ba, cháu thứ ba thì học lớp hai. Dạ, khó khăn nhưng vợ chồng cháu trước đã dốt nát nay cũng phải cố cho các cháu đi học.
Nghe chị Tín nói, Bác tỏ ý hài lòng. Bác ân cần dặn dò chị về việc làm ăn và việc học hành cho các cháu. Trên đường về Phủ Chủ tịch, mưa xuân như rắc bụi, trời càng lạnh. Ngồi trong xe, Bác đăm chiêu suy nghĩ. Sau Tết, Bác Hồ đã chỉ thị cho Ủy ban hành chính Thành phố Hà Nội phải chú ý tạo công ăn việc làm cho những người lao động gặp nhiều khó khăn như chị Tín.